Điều này nghe như một sự thật hiển nhiên. Và nó hiển nhiên thật. Chắc hẳn mọi người đã từng nghe mệnh đề này của Malcolm Gladwell: “Cần dành ít nhất 10.000 giờ để trở nên xuất sắc trong một lĩnh vực nào đó. Một cách tương tự, có thể nói đại ngôn rằng “Cần code được ít nhất 1 triệu dòng code để bạn trở thành một lập trình viên cừ khôi”. Tất nhiên con số 1 triệu dòng code chỉ là con số tượng trưng tôi nghĩ ra tức thời mà thôi. Điểm mấu chốt ở đây là sự thôi thúc cần phải code, code nữa, code mãi. Khi lượng code tích lũy đủ, chất sẽ thay đổi và biến ta trở thành một lập trình viên xuất sắc.
Vậy thì sao?
Bắt tay vào code ngay từ trong lúc học luôn. Tôi có thói quen khi mới học lập trình, đó là khi đọc một bài tutorial, hay đọc một cuốn sách nào đó, thấy có đoạn code nào là code lại ngay đoạn đó. Đầu tiên là nhìn nó mà code lại. Xong rồi chạy. Xong rồi sửa nó. Xong rồi chạy lại. Cứ thế vừa sửa, vừa chạy lại xem kết quả thay đổi ra sao. Cứ thế rồi nó thấm dần. Cuối cùng là xoá hết rồi tự code lại từ đầu, không cần phải nhìn lại code mẫu nữa.
Khi giải quyết một vấn đề lập trình, dành thời gian vừa đủ để phân tích và thiết kế ra một giải pháp, rồi bắt tay vào code ngay. Giải pháp ban đầu không hẳn là một giải pháp tối ưu, nhưng việc bắt tay vào code chính là khởi đầu cho việc tìm ra giải pháp tối ưu. Quá trình code sẽ giúp nảy sinh các vấn đề mà ta chưa hình dung ra, giúp làm sáng tỏ hơn bài toán, giúp xác minh những giả thiết ban đầu. Một dòng code đầu tiên là tiền đề cho 10 dòng code tiếp theo, và 10 dòng code sau đó lại là cơ sở để tối ưu cho dòng code đầu tiên.
Có làm thì mới có sai, có sai thì mới có học. Tương tự như vậy. Có code thì mới có bug, có bug thì mới có cơ hội nghiên cứu tìm tòi để tìm ra bug, để diệt bug. Gặp càng nhiều bug, xử lý bug càng nhiều, kinh nghiệm càng được tích lũy. Cũng tương tự như vậy, có code thì mới có code dở, mà có code dở thì mới có code xịn. Một đoạn code dở bây giờ là tiền đề cho những sự cải thiện sau đó.
Trong cuộc đời làm lập trình viên, chắc hẳn ai cũng đã từng nhiều lần nhìn lại code của mình ngày xưa mà chửi thầm rằng: “Hồi đó code ngu thật”. Đó chính là khoảnh khắc giác ngộ.